Tôi hát nhạc ông rất nhiều, tôi lớn lên cùng với dòng nhạc của Ông nhưng chưa 1 lần nào nói được tiếng cảm ơn. Hôm nay, viết vài dòng này, trước là để chị Thúy Vi đọc script trong chương trình tưởng niệm, sau là 1 lời nói sau cùng của tôi dành cho Ông!
Sài Gòn, một ngày tháng mười một.Hôm nay, ở bên đấy, chắc trời đã vào đông. Bên này, trời Sài Gòn không quá lạnh để báo hiệu mùa đông đã đến, nhưng cái thời tiết se se lạnh và vài cơn mưa bất chợt của Sài Gòn cũng đủ để báo hiệu mùa Đông về.Một tách cà phê nóng, một ổ bánh mì ăn vội, tôi bắt đầu một ngày làm việc như thường nhật. Nhưng khác với mọi ngày, hôm nay, tôi được nghe tin dữ từ người chị của tôi - cách xa từ đôi bờ đại dương: Ông bị hôn mê và khó lòng qua khỏi. Tôi cũng biết ngày này rồi cũng sẽ tới, kể từ lúc tôi biết nghĩ về nó. Tôi từng chứng kiến nhiều người thân của tôi, nhiều người tôi yêu mến ra đi, và mỗi lần như vậy, dạy cho tôi biết thế nào là sự mất mát trong cuộc sống. Nhưng càng lớn, càng biết suy nghĩ, sự mất mát càng gặm nhắm tôi cay nghiệt hơn, tôi biết đau nhiều hơn. Mùa đông là mùa quá lạnh để chia ly, ấy thế mà những năm gần đây, mỗi mùa đông về, tôi (và có lẽ chúng ta) đều phải lần lượt giã từ những người mà chúng ta yêu mến, kính trọng. Bác Duy Quang, bác Huỳnh Anh, bác Việt Dzũng, cô Hà Thanh. Dần dà, như một phản xạ, làm tôi sợ mùa đông, sợ phải chia ly một người nào đó khi mà tâm hồn chúng ta đã quá cằn cỗi để có thể xa nhau rồi.Và năm nay, người đó là Ông. Đối với nhạc của Ông – tôi yêu thích. Đối với con người của Ông – tôi kính trọng. Đúng hơn, với tầm hiểu biết của 1 thằng nhóc ngoài 20 như tôi có lẽ vẫn còn quá non nớt và quá sớm để viết và nhận xét về Ông. Tôi chỉ biết, và cũng chỉ có thể viết ra những tình cảm của tôi dành cho Ông dù chữ nghĩa tôi không giỏi. Tôi chưa bao giờ viết được cái gì ra hồn, tôi sợ viết. Nhưng tôi biết, một khi tôi đã viết thì đó là tình cảm chân thành nhất. Tôi nghe nhạc Ông chắc từ thuở tôi nằm nôi (và có lẽ là từ lúc nằm trong bụng mẹ tôi ấy chứ!). Đến bây giờ, tôi vẫn vô cùng biết ơn vì tôi được sinh ra trong 1 gia đình biết yêu dòng nhạc của miền Nam từ trong máu. Bài hát đầu tiên của ông mà tôi bắt đầu nhận thức được, chắc có lẽ là những câu từ “Tôi xa Hà Nội, năm tôi 18 khi vừa biết yêu”, mà tôi vẫn thường nghe người cậu nghệ sĩ đã xa của tôi vừa đờn, vừa hát trong những buổi tối lai rai cùng bạn bè khi tôi chỉ bập bẹ học đánh vần ê a. Trăm lần như một, các chú ấy cùng cất tiếng hát, cùng lựa nhựa trong men say, làm tôi nhớ câu được, câu mất. Nhưng chỉ với câu “Tôi xa Hà Nội, năm lên 18 khi vừa biết yêu” cũng đã đủ làm hành trang cho tôi vào đời, cho tôi biết yêu, và cho tôi nhớ tới tên ông mỗi khi hát, dù sau này, tôi yêu nhiều bài hát khác của Ông nữa, tôi yêu Ngoại Ô Buồn, tôi yêu Sầu Lẻ Bóng, tôi yêu Hai Mùa Mưa, yêu Huế Xưa, yêu Căn Nhà Ngoại Ô, biết yêu một hình ảnh giàn thiên lý dưới chân đồi, biết yêu một mộng ước, một niềm tin bình dị rằng ngày mai non nước sẽ chung một màu cờ, biết chấp nhận, biết hy sinh vì đó là nghiệp trai còn đi để giữ quê hương cho chúng mình. Ông dạy cho chúng tôi 1 nước mẹ Việt Nam đầy nước mắt, đau thương qua bao cuộc binh biến với bài Nó, và nhắc nhở chúng tôi rằng phải biết “yêu nước như yêu chính người mẹ của mình”, đừng bao giờ quên điều đó!Tôi cũng nhớ có lần cô Khánh Ly đã từng viết trong hồi ký của mình rằng: Ông Anh Bằng đã từng nói “Nhưng ai bạc bẽo mình vẫn không đành lòng quên”. Đó là một điều giản dị nhưng không phải ai cũng có thể nói. Chỉ có những người quên niềm đau của riêng mình và đi khâu vá những vết thương của thế nhân mới có thể làm được. Chúng ta không có nhiều và không còn nhiều những người như thế nữa.Không biết mọi người có thấy điều đó đúng chăng? Riêng tôi thì, dường như tôi không còn được nghe những điều giản dị ấy trong từng câu nhạc, từng lời thơ của cuộc sống hối hả, giả đối hiện nay nữa.Ông đi rồi, nước vẫn chảy, mây vẫn trôi, dòng đời vẫn tựa như con tạo mặc sức xoay vần, nhưng chúng tôi biết rằng mình đã vĩnh viễn mất đi một người mà chúng tôi luôn luôn không muốn mất. Đã có lần, Ông cùng Du Tử Lê tự hỏi: Mình sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới?. Tôi tin chắc rằng Ông đã rất tham lam, Ông đã mang theo một điều vô giá đối với chúng tôi. Đó là tình yêu thương dành cho Ông, tình yêu đó không chỉ của thế hệ của Ông, của thế hệ tôi mà tôi tin chắc rằng cả nhiều thế hệ trẻ yêu nhạc của Ông về sau nữa. “Sống chết là chuyện đi về. Hợp tan là trò dâu bể”. Tôi biết. Ông biết. Mọi người điều biết. Biết chứ! Nhưng phàm đã là con người biết yêu, biết rung cảm thì mấy ai ra đi mà không từng bịn rịn, hở Ông?. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ vơi, nước mắt nào rồi cũng sẽ cạn. Nhưng tình yêu và nỗi nhớ này vẫn luôn hiện hữu mỗi khi chúng tôi ngân nga một vài câu hát của Ông trong những lần tìm về kỷ niệm nào đó của cuộc đời. Tôi biết điều đó và chắc Ông cũng vậy!Cảm ơn Ông đã đến trong cuộc đời này! Và vạn lần cảm ơn đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi bằng tài hoa của ông!Vĩnh Biệt!Tái bút: Xin gửi lời chia buồn sâu sắc của một gia đình yêu nhạc còn ở quê nhà tới gia quyến Ông Anh Bằng, cô Thy Vân và toàn thể gia đình ASIA.